hãy gọi chú bằng anh

đừng gọi anh bằng chú Tác giả: Nguyễn Vạn Thắng Cháu gọi Chú cho lòng nghe xa lạ Chắc Chú già tiếng Chú dễ gọi hơn Gọi tiếng anh nghe đỡ chút tủi hờn Mai gặp lại đừng gọi anh bằng Chú Nếu ai hỏi chớ đừng nên tư lự Đừng thẹn thùng, hãy tỏ nét tự nhiên Tiếng Chú ơi ! Sao cảm thấy muộn phiền Tình Chú cháu như bờ sâu vực thẳm Lời bài hát: Đừng Gọi Anh Bằng Chú Đừng gọi anh bằng chú sao nghe quá cách xa kẻo người ta bảo anh là già Anh đây đâu có già, anh đây mới ba lăm tuổi hà đâu có già phải không anh? Nữa em cứ lòng vòng loanh quanh để anh nhớ nhung trong lòng Lỡ mai em theo chồng anh buồn lắm em biết không? Ngày nào anh cũng đứng, anh đứng bên dòng sông Hai Thụy Catering. CÔNG TY TNHH TM DV ẨM THỰC HAI THỤY. MST: 0315444457. 120 đường Trục, phường 13, quận Bình Thạnh, Tp.HCM. cskh@haithuycatering.com. Gần chùa gọi Bụt bằng anh. Gần chùa gọi Bụt bằng anh. Thông tin thêm. Hãy cân nhắc trước khi bấm xem. Học thì dốt, lồn tốt thì muốn. Học thì dốt, lồn tốt thì muốn. Dị bản. Chú thích. Ăn cơm gà gáy, cất binh nửa ngày Mọi lời xin lỗi ny đều bắt đầu bằng câu "Anh/em xin lỗi". Điều này là cần thiết, bởi nó thể hiện bạn đã biết mình sai. Lời nói bây giờ cần thể hiện sự chân thành nhất. Hãy trung thực với chính bản thân mình và với người kia về lý do bạn muốn xin lỗi. Đừng xin lỗi khi bạn không hề cảm thấy mình sai và nghĩ rằng xin lỗi chỉ để giải quyết tình hình. Le Meilleur Site De Rencontre Totalement Gratuit. Thể loại Ngôn tình hiện đại hài hước.Nam - Nữ chính Khắc Du - Nhược LyNhân vật phụ Khánh Minh, Đình Trân, Kim Vy, cô giáo Ngọc Linh, Diệp Huy...Giới thiệuMột tình huống khá oái oăm diễn ra giữa "đôi đũa" hơi gái xinh tươi trẻ trung, nhiệt huyết tràn đầy, cùng với một người đàn ông chững chạc, trưởng hôn ước của hai gia đình, anh và cô cùng về chung một điều thế chưa phải là điều đáng nói, oái ăm ở đây là anh còn đứng lớp của cô kia. Sẽ ra sao đây khi chồng mình cũng là thầy giáo của mình?Liệu hai người khác nhau như thế, sau này có thể hòa hợp được chăng???Tất cả sẽ có hồi đáp trong bộ truyện này!- Hoàn thành năm 2019. Chưa kịp làm gì cô thì y như rằng cô la toáng lên rồi giẫy giụa đủ kiểu. Anh phì cười buông cô ra rồi nhìn cô. \- Em đâu phải cá thiếu nước sao giẫy dữ thế? \- Đồ biến thái! Chú muốn tới vậy thì tự mà tìm cách giải quyết chứ đừng có đè tôi ra! Đúng là trâu già! \- Ý em là tôi nên tìm một người phụ nữ nào đó?\_ Anh khép nhẹ mi mắt liếc nhìn cô đầy nham hiểm. Cô bỗng ngây người và cảm thấy khó chịu khi nghe anh nói vậy nhưng miệng vẫn không chịu thua \- Tùy chú thôi! Tôi không bận tâm tới việc của chú! \- Em chắc chứ! \- Dĩ nhiên! \_ Cô nghênh mặt. \- Vậy thì được thôi!\_Anh chậm rãi kéo dài từng chữ. ❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇ .....Tại trường đại học Bọn con gái trong lớp vây quanh bàn của cô hỏi tới tấp \- Hôm giao lưu mày được thầy Khắc Du nắm tay dẫn xuống sân khấu luôn chứ! Ganh tị quá đi! \- Tao thấy bình thường, có gì đáng ganh tị! \_ Cô đáp tỉnh bơ. \- Biết bao nhiêu đứa ước được như mày mà không được! Đúng là ngốc! Một đứa khác mơ mộng \- Nếu tao biết thầy sẽ giải cứu học trò như vậy thì hôm đó tao đã xung phong lên sân khấu rồi! Biết đâu sẽ được nắm tay thầy... \- Mà lúc đó tụi tao thấy thầy đưa mày vô phòng học, hai người có nói gì với nhau không? \_ Đám con gái nhìn cô ra vẻ dò xét. \- Không có! \_ Cô lạnh lùng. Đang xôn xao thì anh bước vào bắt đầu tiết học, thời gian gần đây cứ khi tới tiết của anh cô lại trông chờ anh và tim cô lại đập mạnh. Cô ghét cảm giác này, để anh không phát hiện cô đã cố tỏ ra lạnh lùng với anh hết mức có thể. Giờ ra chơi cô đang vui vẻ ăn kem cùng đám bạn ở gốc cây trong sân trường thì tụi bạn bỗng bàn tán rồi chỉ tay về phía hàng lang phòng giáo viên. \- Nhược Ly, mày nhìn kìa! Thầy Khắc Du đang trò chuyện vui vẻ với cô Ngọc Linh dạy ngữ văn kìa! Cô bất ngờ khi nghe tụi bạn nói vậy, vội quay sang nhìn thì thấy anh đang nói cười cùng cô giáo Linh xinh đẹp, họ còn ăn bánh cùng nhau, tuy vậy cô vẫn thản nhiên. \- Có gì hot đâu! \- Thầy Khắc Du nổi tiếng đó giờ là lạnh lùng. Hầu như không ai bắt gặp thầy cười đùa với phụ nữ dù đó là học trò hay giáo viên. Vậy mà hôm nay lại thân mật với cô Linh, hay hai người họ... \- Đủ rồi! Chuyện của người ta tụi bây để ý làm gì! \_ Cô tức giận bỏ vào lớp. ❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇ Về đến nhà mặt cô hậm hực không thèm nói chuyện với anh, anh đã nhận ra cô đang bực tức chuyện gì đó nhưng nếu anh mềm lòng cô sẽ được nước làm tới nên anh cố lạnh giọng hỏi \- Em sao vậy? Ai làm em bực gì hả? \- Mặc xác tôi! \- Tôi quan tâm nên hỏi em thôi! Không cần tôi quan tâm thì tôi khỏe! \- Chú...Chú đi ra khỏi phòng cho tôi! \_ Cô hét lên. \- Sao tôi phải đi! Đây cũng là phòng của tôi mà! \_ Anh cũng đâu vừa gì. Cô tức giận vì nghĩ đến chuyện lúc chiều, bỗng cô nhớ ra điều gì đó vội bước đến hộc bàn lấy một món đồ cầm trong lòng bàn tay nắm chắt lại rồi đi đến trước mặt anh cười thủ đoạn. \- Tôi nói lại lần cuối! Chú có ra ngoài không? \- Tôi cũng nhắc lại lần cuối! Phòng này cũng là của tôi, em đừng mơ tôi sẽ bước ra! \- Được! Do chú muốn chứ không phải tại tôi ác tôi nhe! Nói rồi cô cầm tay anh và nhẹ nhàng đặt lên một con gián bằng nhựa trong y hệt như thật, anh cúi đầu nhìn trên lòng bàn tay của mình và hất con gián xuống đất rồi bay như tên bắn lên giường ôm gối la làng \- Trời má ơi con quỷ gián! Con yêu nghiệt ác ôn khốn khiếp! Thấy anh sợ như vậy cô rất hả hê, nhặt con gián lên cười tươi bước đến giường. \- Chú ơi gián đáng yêu quá nè! \- Tránh xa tôi ra! Ác phụ! \- Chú nói ai ác phụ? \- Cô chứ còn ai nữa! Sao cô biết tôi sợ gián! Làm ơn đem con gián đi đi! Gớm quá! \- Mẹ của chú kể cho tôi nghe về tuổi thơ của chú nên tôi biết chú là chúa sợ gián. Đàn ông cao to mà sợ con gián có chút xíu! Há há. \- Giờ cô có đem con gián đi chỗ khác không hả! \- Tôi không đem đi đó! Chú làm gì tôi hả? \_ Cô dí con gián vào sát mặt anh. Anh hốt hoảng đến ngất xỉu nằm bất động. \- Nè! Chú đùa như thiệt vậy! Tỉnh vậy đi! \_ Cô khều nhẹ vai anh. Thấy anh vẫn không chút phản ứng cô bắt đầu thấy lo. \- Chú xỉu thiệt hả! Nè chú ơi! Có con gián bé xíu thôi mà sao ngất luôn rồi! Cô ngồi xuống cạnh anh lay lay người anh mà anh vẫn im re nằm im, cô bắt đầu hoảng sợ thật sự, đưa tay lên mũi anh thì thấy anh không...còn thở... \- Nè chú ơi! Tôi xin lỗi chú mà! Tôi không nghĩ chú sợ gián tới mức đứng tim tắt thở vậy đâu! Tôi còn trẻ lắm không muốn ở tù, chú mau tỉnh lại đi! Chỉ cần chú tỉnh lại chú muốn tôi làm gì cũng được mà! \_ Cô ôm anh khóc nức nở. Ai kia được cơ hội tựa đầu vào ngực cô đang rất vui sướng từ từ mở mắt nở một nụ cười khoái chí, thỏa mãn... Tim cô phút chốc bỗng nhói lên bởi câu nói của anh, phải chăng anh muốn rời xa cô ? Vẻ mặt của cô trùng xuống buồn bã không chút che giấu.\- Tự lo cho bản thân ? Ý của chú là sao chứ ? Anh vẫn điềm tĩnh cẩn trọng băng bó vết thương cho cô...\- Chẳng phải lúc nãy em nói muốn ly hôn ? Cô chợt nhớ lại lời nói lúc nãy, một thứ cảm giác khó chịu đến tột cùng đang dâng trào trong lòng cô.\- Tôi...tôi nói gì thì chú cũng làm theo sao ? \- Em thấy hạnh phúc thì tôi sẽ làm! Lời nói dứt khoát không chút do dự đó của anh khiến cô nghẹn ứ cổ họng, chưa bao giờ cô có cảm giác muốn níu giữ ai như níu giữ anh lúc này, cô không muốn anh rời xa mình dù một chút...\- Tôi không hạnh phúc...\- Phải...vì em không hạnh phúc khi ở bên cạnh tôi nên tôi sẽ buông...\- Tôi không hạnh phúc khi sống thiếu chú! \_ Cô nhìn thẳng vào mắt thật sự rất bất ngờ trước câu nói của cô, anh không nghĩ rằng cô sẽ thốt ra bất kỳ câu nói ngọt ngào đối với anh vì chẳng phải cô rất ghét anh sao. Anh ngồi lại rất gần cô, hai tay anh chống ngang hông cô rồi mỉm cười dịu dàng.\- Em vừa nói gì, tôi nghe không rõ ? Thấy anh đang ở khoảng cách rất gần mình như vậy, tim cô đập nhanh liên hồi, mặt cô có lẽ cũng đỏ ửng cả lên nhưng với ánh nến mờ ảo như vậy chắc anh không nhận ra đâu...\- Chú không nghe rõ thì thôi vậy...\_ Cô xoay mặt về hướng khác né tránh ánh mắt của anh.\- Trông em lúc này rất đẹp! \_ Anh đưa tay vuốt má cô. Cô ngây người nhìn anh, cứ như thế này cô sẽ gục ngã trước anh mất...\- Chú làm tôi nhột đó! \_ Cô đẩy tay anh ra. Anh nhanh chóng nắm chặt lấy bàn tay cô rồi áp môi mình vào môi cô, cô bất ngờ cố đẩy anh ra nhưng chỉ vài giây cô đã bị cuốn hút vào nụ hôn của anh. Anh cắn nhẹ lên môi cô khiến cô có chút đau mà nhăn mặt...Lưỡi của cả hai quấn lấy nhau, anh khiến cô bắt đầu cảm thấy khó thở, nhận thấy điều đó anh tiếc nuối rời khỏi môi cô...\- Chú làm tôi xém ngạt thở rồi! \_ Cô trách móc nhìn anh. Anh đưa tay vén tóc cô rồi thì thầm vào tai cô \- Em hãy gọi chú bằng anh đi! Cô đưa mắt có chút bối rối nhìn anh \- Tôi...tôi quen gọi chú là chú từ khi còn nhỏ rồi...\- Nhưng giờ anh là chồng em, em phải gọi bằng anh! \- Thì cũng phải từ từ tôi mới sửa được...Anh ôm lấy eo cô kéo cô về phía anh, anh ôm cô vào lòng \- Em không được gọi anh bằng chú nữa có nghe chưa!\_ Anh xoa đầu cô.\- Nhưng tôi...à em...thôi bỏ đi. Thấy không thuận miệng chút nào! \_ Cô ngước mắt nhìn anh.\- Vậy thì thôi! \_ Anh buông cô xoay người sang hướng khác không ôm cô nữa, cô thấy anh như vậy cũng cảm thấy không vui chút nào, cô nắm lấy áo anh lay lay...\- Chú giận sao ? Em xin lỗi chú mà! Anh nghe cô năn nỉ mình như vậy trong lòng vô cùng vui sướng, vốn dĩ anh chỉ định thử liều lĩnh giả vờ giận cô xem thế nào vì hôm nay anh thấy cô rất ngoan và có vẻ đã thể hiện tình cảm với anh nhiều hơn, không ngờ cô nghĩ anh giận mình thật và điều khiến anh bất ngờ hơn cả là cô còn năn nỉ anh nữa chứ, nếu cô không năn nỉ anh thì anh sẽ là người làm lành trước như thường lệ thôi. Nhưng điều anh ấm ức là cô vẫn chưa chịu cô gọi một tiếng anh, đúng là cứng đầu thật mà...\- Xưng em nhưng vẫn gọi anh bằng chú! \_ Anh vờ lạnh lùng.\- Từ từ em mới sửa được, chú cũng biết từ nhỏ em đã gọi chú quen miệng như vậy rồi giờ đùng một cái bắt em gọi khác đi em thấy không quen mà...Đừng giận em...Anh đang quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy vẻ mặt của cô nhưng chắc trông đáng yêu lắm đây, anh khẽ cười mãn nguyện... Với sức ép dữ dội từ phía gia đình cô không còn cách nào khác đành chấp nhận với điều kiện tổ chức lễ cưới nhưng cô sẽ không mời hay cho bất kỳ người bạn nào biết. Cô không muốn bạn bè biết cô đã có chồng khi mới học lớp 12. Cô tự nhủ sẽ khiến con trâu già đó chán nản cô và cuối cùng là sẽ ly hôn...Ngày thành hôn của hai người đã diễn ra một cách tốt đẹp, trông cô hôm nay chẳng khác gì một công chúa bước ra từ tranh vẽ \- đẹp hoàn mỹ...Cô chính thức trở thành gái đã có chồng. Cả hai được gia đình hai bên mua tặng một căn nhà xinh xắn và đầy đủ tiện nghi cực kỳ phù hợp dành cho vợ chồng son. Đêm đầu tiên, vừa về đến nhà cô đã vội thay ngay áo cưới ra rồi leo lên giường nằm ngủ. Anh cũng leo lên giường choàng tay qua ôm cô thì cô la toáng lên rồi lấy gối đập loạn xạ\- Biến thái! Dê sòm! Già háo sắc! Anh nắm tay cô lại kéo cô sát vào người anh nhìn cô chăm chăm \- Em nói ai háo sắc! Em nói ai già! \- Tôi nói chú đó! Bỏ ra coi! Đồ già dê! \_ Cô không ngừng giẫy giụa. \- Tôi không có già nghe!\_ Anh siết chặt cổ tay cô. \- Già mà không chịu người ta nói già! Ảo tưởng! \_ Cô xéo sắc.\- Được! Tôi sẽ cho em thấy tôi già nhưng làm rất được việc! Dứt lời anh đè cô xuống nhưng cô liên tục đạp chân lung tung và....\- Uiiiiiiiii!\_ Anh ôm lấy chỗ đó nhăn ngồi dậy cười hả hê rồi trừng mắt nhìn anh \- Cỏ non này phun thuốc trừ sâu nhiều lắm! Trâu già mà còn muốn gặm thì tới chừng mất giống đừng có trách. Nói rồi cô ôm gối xoay mặt đi chỗ khác ngủ ngon lành. Anh nhìn cô tức giận hét lên \- Em chờ đó! Để coi tôi "trị" em như thế nào! \- Chú cứ tự nhiên! Làm sao mất giống luôn thì làm! \_ Cô vẫn nhắm mắt nằm im trả lời. ❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇Kỳ thi tốt nghiệp cô đạt điểm cao và đỗ vào trường đại học mà cô hằng mơ ước nhưng giờ đây nó trở thành nỗi ám ảnh mỗi khi đến trường vì anh chính là thầy dạy ngoại ngữ sẽ đứng lớp của cô. Nhìn thời khóa biểu mà cô cảm thấy như trời đất sụp đổ, một giọng nói trầm áp vang lên, anh điềm đạm bước vào phòng \- Sao hả vợ của anh! Em đã chuẩn bị tinh thần để hợp tác cùng người "thầy" này chưa ? \- Chú im đi! \- Em sợ à ? \_ Anh cười nham hiểm.\- Sao tôi phải sợ chú chứ! Tiếng anh của tôi cũng đâu tệ! Để coi chú làm gì được tôi!\- Em làm như tôi ác lắm vậy! Tôi vốn công tư phân minh nên em khỏi lo! \- Hy vọng vậy à nghen! \_ Cô nói giọng đanh đá. ❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇.......Tại trường đại học đứa con gái trong lớp đang bị chết mê chết mệt từ khi thầy anh văn bước vào lớp. Con nhỏ ngồi bên cạnh cô luôn miệng \- Lớp mình may mắn thật! Được thầy Khắc Du dạy ngoại ngữ. Thích chết đi được. Cô nhìn nó mà tròn mắt vì sa mạc lời, cô không chút biểu cảm đáp\- Tao thấy bình thường mà, có gì hot đâu! \- Cái con nhỏ này! Mày có biết thầy Khắc Du dạy cực kỳ giỏi đã vậy còn độ đẹp trai thì miễn bàn. \_ Nó chống cằm ra vẻ tương tư.\- Ờ...t thấy ổng già rồi mà mày mê làm gì! \- What?! Già? Mày nghĩ sao vậy Ly? Thầy mới có 30 tuổi chứ nhiêu! Đàn ông tuổi 30 là siêu chuẩn rồi! Đang nghe con bạn bà tám thì bỗng giọng nói quen thuộc cất lên \- Em Tần Nhược Ly lên bảng làm câu này cho tôi! Cô bước lên bảng cầm lấy cục phấn, anh nhìn cô nở nụ cười nham hiểm. Sau khi cô về chỗ anh kiểm tra lại bài trên bảng rồi lắc đầu.\- Câu này làm sai! Các em phải chú ý học vào vì đã đại học rồi chứ không còn nhỏ nữa đâu! Và chú ý nhìn bảng chứ đừng có nhìn thầy suốt như ai kia rồi lên bảng làm sai nhe! Cô ngồi phía dưới cố kiềm chế cơn thịnh nộ và nhủ lòng khi về nhà sẽ cho hắn nát như tương \-" Đồ trâu già! Tôi lo ngắm nhìn chú hồi nào? Vậy mà bảo là công tư phân minh?! Công tư như cục phân thì có!".

hãy gọi chú bằng anh